“Minari” – Rễ cây Hàn trong lòng đất Arkansas

Rate this post

Trong bộ phim mới nhẹ nhàng, chân thực của Lee Isaac Chung, Steven Yeun vào vai người cha trụ cột của một gia đình nhập cư đang tập làm quen với đời sống nông thôn tại Mĩ.

Minari là một loại rau lá xanh ( còn gọi là cần nước ), rất thông dụng trong bữa ăn của người Nước Hàn. Trong bộ phim mới của Lee Isaac Chung, loài cây này tăng trưởng can đảm và mạnh mẽ ven một lạch nước nhỏ tại Arkansas, được lấy làm nhan đề phim, gợi ra một vài diễn biến sẽ Open và hoàn toàn có thể được dùng như một phép ẩn dụ .Giống như minari, Jacob, Monica Yi và hai đứa con của họ, Anne ( Noel Kate Cho ) và David ( Alan Kim ) cũng là những cái cây ngoại lai được đem tới trồng ở Arkansas. Vào những năm 1980, đảo ngược xu thế của một cuộc di cư trước đó – sự kiện Dust Bowl, cả mái ấm gia đình này, vốn là những người gốc Hàn, đã rời California để chuyển đến vùng gần Ozarks làm trang trại. Nghề kiếm sống của cặp vợ chồng này ( Steven Yeun và Yeri Han ) vốn là soi lỗ huyệt để phân loại giới tính cho gà con trong một xí nghiệp sản xuất chế biến gia cầm địa phương, nhưng Jacob luôn ấp ủ một tham vọng kinh doanh thương mại lớn. Anh lý giải với người vợ của mình rằng, mỗi năm, có hơn 30.000 người Nước Hàn di cư đến Hoa Kỳ và anh muốn tiến hành cung cấp những loại thực phẩm mang mùi vị quê nhà cho những người nhập cư kia .

Minari một phần là câu chuyện về những nỗ lực bền bỉ của Jacob để khiến công việc kinh doanh khởi sắc. Mạch cảm xúc và nhịp điệu của bộ phim đến từ chính cách mà một đời sống nông nghiệp được diễn ra, từ diễn biến nhẹ nhàng của các phân cảnh cho tới cách cốt truyện đi từ sự lao động miệt mài, cẩn trọng của con người đến những chuyển động nội tại bí ẩn của thế giới tự nhiên.

Nhân vật Jacob, Steven Yeun thủ vai

Điều này không đồng nghĩa tương quan rằng tổng thể tất cả chúng ta đều niềm hạnh phúc khi sống tại một trang trại. Căn nhà của mái ấm gia đình Jacob là một chiếc xe kéo được dựng ở giữa đồng cỏ, và trọn vẹn không có bất kể người hàng xóm nào ở gần. Sự cô lập này là điều Monica, vốn chưa khi nào đống ý với với kế hoạch của chồng mình, luôn lo ngại. David, đứa con trai út của mái ấm gia đình với bệnh tim bẩm sinh càng làm tăng thêm sự lo âu của người mẹ. ” Không được chạy ! ” là câu cô luôn phải hét lên với con mình, một mệnh lệnh gần như không hề so với một cậu bé 7 tuổi sống giữa một khoảng trống thênh thang, to lớn .Khi số lượng thành viên trong nhà được nới rộng với sự xuất hiện của mẹ đẻ Monica – bà Soonja ( Yuh-Jung Youn ), bộ phim mở màn Open những trường hợp xoay quanh những xung đột thế hệ cũng như những mẩu chuyện mái ấm gia đình vui nhộn. Những đứa trẻ trọn vẹn lạ lẫm và cảm thấy những cách biệt trước lối sống có phần quê mùa của bà cũng như những thứ lạ mắt mà bà ăn và uống. “ Bà không giống một người bà thật. ” – David phàn nàn. ” Bà không hề nướng bánh. ” Nhưng chính hai người họ, một cách thận trọng, đã tạo ra sợi dây liên kết ngày càng khăng khít, bền chặt – với những diễn biến theo phong thái sitcom của những xê-ri phim mái ấm gia đình Nước Hàn thông dụng. Bà Soonja đã dạy cho cháu trai của mình chơi bài với rất nhiều câu chửi thề xen kẽ của người Nước Hàn, và ngược lại, David cũng cho bà biết được thế nào là sự sảng khoái khi được nhấp ngụm Mountain Dew cam chanh lịch sử một thời .

Nhân vật người bà, Yuh-Jung Youn thủ vai

Có nhiều điều nữa sẽ xảy ra, một vài điều hoàn toàn có thể đoán được, một vài thì không. Cảm giác quen thuộc, ấm cúng là một trong những nét mê hoặc của bộ phim. Kí sự về một mái ấm gia đình nhập cư, với điểm nhìn thường là qua con mắt của một đứa trẻ, là một vật liệu quan trọng của văn học và văn hóa truyền thống đại chúng Mĩ. Nhưng mỗi mái ấm gia đình hay mỗi thành viên trong mái ấm gia đình, trong câu truyện đó – đều có những thưởng thức và kí ức riêng không liên quan gì đến nhau, và sự thành thật với toàn bộ những điều xảy ra chính là điều làm ra một “ Minari ” vừa nhẹ nhàng, tinh xảo, vừa giật mình, xúc động .Ở đây, tất cả chúng ta có Chung, nhà làm phim người Mĩ gốc Hàn ở độ tuổi ngoài 40 lớn lên trong một trang trại ở Arkansas, đang vẽ ra những gì anh ấy biết, hiểu và trải qua. Nhưng bất kể người xem phim nào cũng đều rất rõ một điều rằng, đời sống thực là một thứ rất đỗi khắc nghiệt, tất cả chúng ta không hề sống chỉ bằng xúc cảm hay những mộng tưởng rất đỗi xinh xắn, xa vời. Chắc chắn Chung lấy của người rất nhiều cảm hứng ; Jacob, người gặp 1 số ít rắc rối với nguồn nước của trang trại, thực ra hoàn toàn có thể tưới hàng loạt cây xanh của mình bằng nước mắt người theo dõi. Nhưng cách chạm của Chung cẩn trọng và đúng mực. Mọi thứ đều được cân đo. Không có gì là thừa .

Không cần thiết cũng không có thời gian và không có chỗ cho những khái quát văn hóa. David và Anne, trong những lần gặp gỡ đầu tiên với những đứa trẻ khác, đều nhận thức được rằng chúng khác nhau. “Tại sao mặt của cậu lại phẳng như vậy?” một cậu bé da trắng hỏi David, câu hỏi gần như là ngây thơ. Một người bạn gái phát ra những âm tiết vô nghĩa, nói với Anne rằng “hãy dừng tớ lại nếu tớ nói thứ gì đó trùng với ngôn ngữ của cậu”, nghe giống một trò chơi vô thưởng vô phạt, nhưng tất cả đều là vấn đề. Nhưng “chủ nghĩa kì lạ” (exoticism) có thể là một tấm gương phản chiếu hai chiều, và bản thân nước Mĩ đã là một vùng đất kì lạ. Chính Jacob cũng tỏ thái độ chế giễu với kiểu tìm nước bằng gậy với một niềm tin hết sức tâm linh cảm ứng của người dân địa phương, điều này hoàn toàn đi ngược lại với sự lí trí, thực tế cố hữu của anh.

Jacob cũng làm bạn với Paul ( Will Patton ), một người bạn trung niên từng ship hàng tại Nước Hàn trong Quân đội Hoa Kì, người cố gắng nỗ lực xua đuổi những linh hồn ma quỷ trú ngụ trong nhà Yi bằng những lời cầu nguyện. Vào Chủ nhật hàng tuần, trong khi những người hàng xóm đi nhà thời thánh, ông vác một cây thánh giá tự chế đi dọc trên những con đường trong vùng – Sự lập dị của Paul trong bộ phim được trân trọng nhiều hơn là bị chế nhạo. Chúng ta, sau toàn bộ, đều không giống nhau .Ngay cả so với những thành viên trong cùng một mái ấm gia đình, Minari nhất định không muốn làm cho những nhân vật của mình phải đại diện thay mặt cho bất kể thứ gì ngoại trừ chính họ. Youn ( bà Soonja ) vẫn luôn là nhân vật tinh quái, lém lỉnh trong những bộ phim, kể từ lúc bước chân vào nhà con gái đã bày ra những trò vui tươi bằng trí tuệ dân gian của mình, bà là người kể chuyện, người lưu giữ những kí ức không lời về cuộc chiến tranh, nghèo khó và vô vàn khó khăn vất vả khác .Bà cứng đầu, không dễ chịu theo một cách nào đó nhưng tính tình tốt bụng và khôn ngoan, nhờ sống lâu và tận mắt chứng kiến nhiều điều. David và Anne ( nhân vật chị cả nhiều lúc bị bỏ quên trong câu truyện ) – cởi mở như những chiếc chảo vệ tinh, tích lũy thông tin từ mọi ngóc ngách của ngoài hành tinh tưởng như đã biết và tìm cách giải thuật nó rất là hoàn toàn có thể. Người bà và những người cháu được tự do theo cách mà Jacob và Monica không hề – bị gò bó bởi nghĩa vụ và trách nhiệm, sự âu lo và những lời hứa hoàn toàn có thể khó thực thi .Jacob là mẫu người chồng gia trưởng truyền thống lịch sử, nhưng anh cũng là một người đàn ông trẻ tuổi sẵn sàng chuẩn bị đánh đổi và gật đầu rủi ro đáng tiếc. Cuộc vật lộn, đấu tranh của anh để trở thành một phiên bản mới của chính mình đóng vai trò là phần trái tim của bộ phim với rất đầy đủ những kịch tính, cao trào. Yeun, vốn đã có những thưởng thức diễn xuất dị biệt, đã tìm thấy được những vết nứt trong những dự tính, chuẩn bị sẵn sàng tưởng đã được vun đắp cẩn trọng của nhân vật, những xúc cảm mãnh liệt, cảm xúc không an tâm thường trực đằng sau một vẻ bên ngoài khắc kỉ .Tất cả đều có vẻ như đơn thuần, dễ hiểu. Minari nhã nhặn, đơn cử và cần kiệm, giống như chính đời sống mà nó muốn diễn đạt. Nhưng ở Minari, không có điều gì là nhỏ cả, bởi đó đúng chuẩn là những lát cắt hiện thực của cuộc sống này .

KIỀU CHINH dịch theo The New York Times

VNQD

Source: dolatrees.com
Category: Cây

Bài viết liên quan

Để lại ý kiến của bạn:

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *